Nhớ người dưng
Tự dưng em nhớ anh
Người em chưa biết mặt
Nỗi nhớ dài trong mắt
Giữa phố lạ người đông.
Hình dung anh là gió
Mà cũng như là mây
Là cây tùng vững chãi
Em nằm ngủ dưới chân.
Anh mùa xuân đến muộn
Cơn gió giữa trưa hè
Anh - em không tên tuổi
Mà sao em nhớ anh.
Vì sao em nhớ anh?
Vì sao vì sao thế?
Giận rồi cười ngay đó
Lẽ nào ta yêu nhau?
No comments:
Post a Comment